Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 617

Giang Nhiễm nghiêng người xích lại gần anh, nhưng khăn giấy còn chưa
chạm được vào Dương Kế Trầm, thì cô đã bị xoay 180 độ mà an vị trên
người anh. Cái kéo này của Dương Kế Trầm khiến Giang Nhiễm cuộn
mình thành tôm mà hãm trong ngực ai kia.

Áo đội của anh sáng bóng mà trơn trượt, chất liệu cũng hơi lạnh, nhưng vừa
áp sát vào một chút thì đã nóng lên.

Ánh sáng của đèn lớn kéo dài tới tận khán đài, nhưng chỉ là những tia sáng
mờ mịt. Phần mái uốn lượn đua ra làm mái che nắng che mưa đã ngăn trở
ánh trăng và tia sáng chiếu tới, bọn họ lại ngồi trong góc khuất nên có thể
sánh với chỗ ngồi tình nhân trong rạp chiếu phim. Dưới đêm tối và nhìn từ
nơi xa lại thì chỉ mơ hồ thấy được hai bóng người.

Quý Vân Tiên thức thời rời đi.

Dương Kế Trầm cúi đầu hôn cô một chút, Giang Nhiễm lại tình trong như
đã mặt ngoài còn e mà đỏ bừng mặt.

Người phía dưới cầm nước rồi ồn ào, những tiếng “ồ” cứ vang khắp cả
trường đua. Giang Nhiễm giãy ra muốn đứng lên, nhưng Dương Kế Trầm
lại túm lại không cho cô đi.

Người phía dưới nói: “Người có vợ khác thật đấy, nghỉ ngơi thôi mà cũng
có thể vui vẻ một chút.”

Dương Kế Trầm cười rồi hỏi thật nhỏ: “Trốn cái gì?”

Lúc anh nói chuyện, hơi thở ấm nóng sẽ phả vào mặt cô, là hương bạc hà
sạch sẽ, nhẹ nhàng lại khoan khoái.

Giang Nhiễm: “Bọn họ đều đang nhìn kia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.