Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 616

mà cưng chiều. Lúc tốt nghiệp còn tặng chiếc dương cầm đặt ở bờ biển,
lãng mạn vô cùng. Dương cầm đó có ít thì cũng 6 vạn tệ đấy.”

Trịnh Phong nhíu mày: “Dương cầm? Cũng phải, có lẽ đứa nhỏ này giống
mẹ.”

Sau khi chạy ba vòng, Dương Kế Trầm vượt qua vạch đích rồi cởi mũ bảo
hiểm ra mà vẩy tóc, sau đó cúi người chậm rãi lái xe tới bên cạnh. Anh treo
mũ bảo hiểm rồi nhanh chân đi tới chỗ khán đài, tiếp đó đã tùy ý ngồi
xuống bên cạnh Giang Nhiễm và uống nước của cô.

Giang Nhiễm cười đến xán lạn, mắt ngọc mày ngài cực động lòng người.
Cô vui vẻ mà nói: “Anh lợi hại quá đi! Người khác cũng không vượt qua
được, lúc ép cua là đẹp nhất!”

Lòng hư vinh của đàn ông luôn dễ bành trướng nhờ phụ nữ.

Dương Kế Trầm cười vài tiếng rồi hơi nghiêng vào ghế, ánh mắt cũng lưu
luyến trên người Giang Nhiễm, anh cứ nhìn cô khoa chân múa tay mà phấn
khích vì màn vừa rồi như vậy.

Người mấy ngày trước còn rầu rĩ, hôm nay đã như thay da đổi thịt rồi, trong
mắt cũng đều là tia sáng.

Anh đội mũ bảo hiểm trong trời mùa hè một lúc lâu như thế nên lọn tóc đã
ướt cả, Giang Nhiễm thấy trán Dương Kế Trầm đổ mồ hôi thì đưa khăn
giấy cho anh.

Dương Kế Trầm lười biếng hỏi: “Không lau cho anh à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.