Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 630

“Tối hôm qua không đi.”

Giang Mi hơi kiềm lại cơn giận, sau đó gọi điện cho Giang Nhiễm nhưng
vẫn luôn không có người nghe máy.

Dương Kế Trầm mở điện thoại ra xem, tin nhắn cuối cùng anh gửi cho
Giang Nhiễm vào tối qua là hơn 12 giờ một chút. Lúc đó anh mới từ sân bãi
về, vì cho là cô ngủ rồi nên mới không trả lời. Anh cho là cô đã ngủ rồi.

Tới gần ngày thi đấu có rất nhiều việc, dường như hai ngày nay Dương Kế
Trầm cũng không gặp được Giang Nhiễm.

Nhịp tim của Giang Mi hoảng loạn vô cùng, bà luôn cảm thấy có điểm nào
đó không thích hợp. Từ nhỏ tới giờ Giang Nhiễm chưa từng đi loạn, dù có
dùng xe điện một chút cô cũng sẽ báo với bà một tiếng, sao đêm hôm
khuya khoắt lại không nói tiếng nào mà đã biến mất rồi.

Giang Mi nhìn về phía Dương Kế Trầm rồi hỏi gằn từng chữ: “Chuyện của
hai đứa tôi chưa từng hỏi nhiều một câu. Có phải cậu làm con bé giận nên
mới bỏ đi không? Hay là cậu lừa tôi?”

Hai gò má của Dương Kế Trầm căng ra, ánh mắt cũng toát ra tia lạnh.

Anh nói: “Cháu thử hỏi người khác xem, dì chờ một chút.”

Dương Kế Trầm cầm khăn trên cổ xuống lau khóe miệng, sau đó híp híp
mắt mà gọi điện cho Trịnh Phong.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Dương Kế Trầm cũng hỏi ngay vào chuyện
chính: “Lục Tiêu đâu rồi?”

Trịnh Phong mờ mịt: “Làm sao, Lục Tiêu lại chọc gì vào cậu rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.