Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 64

Dương Kế Trầm nhìn cô cúi đầu càng thấp thì cười nói: “Xấu hổ cái gì,
mùa hè đến con gái bọn em toàn mặc áo hai dây lúc ẩn lúc hiện mà.”

“Vâng…”

Áo hai dây hả…

Giang Nhiễm nghĩ mùa hè em chỉ mặc áo phông.

Nếu ngồi xe buýt từ trong thành phố về nhà phải mất nửa tiếng, nhưng đi
mô-tô thì chỉ mười mấy phút đã đến nơi.

Giang Nhiễm bảo anh dừng ở khúc cua của đường nhỏ. Cô sợ Giang Mi
trông thấy, dù sao trong điện thoại di động đã có hai cuộc gọi nhỡ rồi.

Đường nhỏ không có đèn, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy ngọn đèn leo lắt
của mấy nhà. Nơi này non xanh nước biếc, nên thứ nhiều nhất cũng là cây
cối. Hai bên đường nhỏ là cây ngô đồng, chéo chéo trên sườn núi là những
cây thủy sam rậm rạp. Đêm lạnh dày đặc, trên nhánh cây còn có nước đọng
nhỏ xuống.

Lúc xuống xe, Giang Nhiễm giẫm phải hố nước nên giày ướt mất một nửa.

Đi từ chỗ này chỉ cách khoảng 100 – 200 mét.

Dương Kế Trầm nói: “Không cần đưa em về thật?”

“Không cần, anh đi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.