Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 675

Một lúc lâu sau, Dương Kế Trầm ôm lấy Giang Nhiễm rồi vùi đầu vào hõm
cổ của cô. Anh trầm giọng nói: “Đều qua cả rồi, có anh ở đây.”

Giang Nhiễm cười rồi dán vào tai anh mà nhẹ nhàng nói: “Dương Kế Trầm,
em siêu thích anh.”

Không ai hiểu sợ hãi ngay lúc ấy của cô, cũng không ai hiểu được cô thích
anh tới nhường nào.

Không đến một ngày sau, đầu đuôi chuyện này đã truyền khắp cả giới.
Hôm sau mấy người Trương Gia Khải tới thăm Giang Nhiễm, họ đứng ở
bên phòng của Dương Kế Trầm mà hỏi thăm với sang chỗ Giang Nhiễm.
Tình cảnh ấy nom có hơi khôi hài.

Giang Nhiễm vẫn đang mặc váy dưa hấu hôm qua, gió thổi tới, ánh nắng
chiếu vào khiến cô càng thêm động lòng người, tựa như cỏ xanh mới thức
tỉnh còn vương giọt sương trong sáng sớm ngày hè kia vậy.

Tinh thần của cô đã tốt hơn hôm qua khá nhiều, sức sống quanh thân cũng
đã trở về.

Ba người đàn ông chen chúc ở cửa sổ rồi cứ anh một câu, tôi một câu.

“Chị dâu nhỏ, em yên tâm, về sau có bọn anh ở đây, không có ai dám bắt
nạt em đâu.”

“Về sau phải tự chú ý một chút nhé.”

“Nói cho cùng thì chuyện này vẫn là bọn anh không tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.