Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 673

Ánh mắt của Dương Kế Trầm rơi xuống dây váy của cô: “Đây là đồ ngủ
mới mua à?”

“Vâng, mẹ mua mấy hôm trước đấy, nói là 10 tệ một cái nên mua cho em.
Đẹp không?”

“Đẹp. Nhưng anh nhớ hình như em không thích mặc váy lắm.”

Giang Nhiễm không thích đồ trang điểm và váy vóc giống mấy cô gái khác.
Cô luôn trung thành với áo phông đơn giản và quần bò, mùa Đông lại càng
thích bọc mình thành bánh chưng, nhưng dường như bây giờ lại có chỗ nào
không đúng lắm.

Giang Nhiễm mím môi rồi đảo mắt nhìn trái nhìn phải: “Em là con gái,
cũng sẽ mặc váy.”

Vào khoảng thời gian trước, Quý Vân Tiên đã thanh lý cả tủ quần áo của
cô. Những món quần áo cũ rồi đều vứt, quá ngây thơ, họa tiết không thời
thượng cũng vứt nốt. Cô ấy mang theo một đống tạp chí đến rồi nói phải đề
cao tính thẩm mỹ của cô, thế là hai người cùng nghĩ xem phải phối đồ thế
nào cho đẹp.

Giang Nhiễm vật lộn mấy ngày là “game over”, quá phức tạp.

Nhưng cô lại nhớ đến ánh mắt Dương Kế Trầm nhìn mình ở bờ biển ngày
đó. Hình như anh rất thích trang phục hôm đó của cô, có lẽ váy dài màu
trắng đều là huyễn tưởng của tất cả đàn ông, thật thuần khiết mà động lòng
người biết bao.

Thế là Giang Nhiễm lấy lại sĩ khí rồi bắt đầu học cách ăn mặc cho mình,
cũng là trở thành một cô gái xinh đẹp hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.