Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 736

“Em dưỡng thành bệnh tự ti này từ bao giờ thế?”

Giang Nhiễm bĩu môi: “Từ sau khi quen anh.”

Dương Kế Trầm cười trầm thấp: “Một tháng không gặp mà đã sợ anh bị
người khác cướp đi rồi à?”

“Bên ngoài còn nhiều người tốt hơn em, em thì có tính là gì…” Giọng của
Giang Nhiễm rất nhẹ.

“Em cũng nói là bên ngoài có nhiều người tốt hơn em, nhưng vì sao anh
vẫn luôn thích em?”

Một câu hỏi đơn giản như thế bỗng chữa lành cho Giang Nhiễm, cô nói:
“Ai mà biết được anh.”

Bàn tay của Dương Kế Trầm dán vào đùi cô, sau đó mới phát hiện hôm nay
cô gái nhỏ còn mặc quần tất màu da. Anh cọ lòng bàn tay vào, rồi rất nhanh
sau đó khoảng da thịt kia đã nóng lên.

Dương Kế Trầm hôn lên tai Giang Nhiễm, môi mỏng ngậm lấy vành tai của
cô rồi liếm một chút. Anh khàn khàn nói: “Vì sao vẫn luôn thích em, có lẽ
đây chính là số mệnh.”

“Vậy về sau anh sẽ vẫn luôn thích em à?”

“Sẽ.”

Giang Nhiễm cũng đối trán với anh, cô nói: “Nếu anh ngày càng tốt hơn,
còn em ngày càng trì trệ, chậm tiến thì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.