Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 740

thì bỗng lại có một luồng sức mạnh tăng vọt.

Cuối cùng anh cũng hiểu cái gì gọi là chỉ cần mỹ nhân, không cần giang
sơn.

Khi huấn luyện ở Châu Thành, anh thường xuyên nhớ tới các mặt của
Giang Nhiễm, lúc khóc lúc cười, khi tranh cãi, khi làm nũng hay trêu chọc
anh, cả lúc dịu dàng triền miên cùng anh nữa. Khoảng thời gian đó cô
thường lén chuồn đi tập xe với anh, khi ấy đã hình thành thói quen mà bây
giờ bên cạnh lại trống rỗng, ngay cái người để trêu chọc cũng không có.
Bây giờ nói chuyện với bọn Trương Gia Khải cũng không còn thú vị, mấy
người đàn ông thì có thể nói gì, chỉ đơn giản là mấy bộ phim cấp ba và vài
tin tức trong giới mà thôi.

Nhưng cô gái nhỏ anh tâm tâm niệm niệm lại đang quỳ trước mặt anh.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng va chạm từ móc kim loại của thắt
lưng.

Cô không có cách thức gì càng khiến người ta muốn dừng mà không được.
Không có chút kỹ xảo mà chỉ nghiêm túc nghiền nát, vừa không thành thạo
mà vừa ngượng ngùng.

Dương Kế Trầm tựa trên sofa mà cau mày lại, gò má của anh cũng kéo
căng, hai hàm răng hơi nghiến lại, còn cảm giác kia lại xộc thẳng lên đỉnh
đầu.

Giang Nhiễm mềm nhũn, cô ngồi liệt trên mặt đất mà ho khan, trong miệng
là hương vị khó mà hình dung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.