Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 770

quýt tới không thể tách rời, chỉ cần một ánh mắt thôi đã hiểu được đối
phương đang nghĩ gì.

Dương Kế Trầm cười nói: “Biết rồi.”

Anh xoay người lên xe, Giang Nhiễm lại kéo góc áo của anh rồi nhẹ giọng
hỏi: “Cứ… đi như thế à?”

Dương Kế Trầm: “Ừm, đi đây. Đi rồi hơn 2 tháng sau mới về, dù sao cũng
chẳng có ai cần anh.”

“Ai không cần anh.” Không biết Giang Nhiễm đã tháo sợi dây đỏ xuống từ
lúc nào, cô cầm trong tay rồi đưa cho Dương Kế Trầm: “Cho anh.”

Dương Kế Trầm: “Đồ bảo bối thế này mà cho anh à?”

Hỏi thì hỏi là thế, nhưng trong mắt anh lại ngập tràn ý cười.

Giang Nhiễm kéo tay Dương Kế Trầm qua rồi buộc cho anh ở mức rộng
nhất, dây đỏ vừa vặn bao quanh cổ tay mạnh mẽ và cứng cáp của đàn ông,
rồi dấy lên chút cảm giác cấm dục. Giang Nhiễm thấy thế này thật đẹp vô
cùng.

Dương Kế Trầm kéo Giang Nhiễm đang cười ngây ngô qua, rồi cúi đầu hôn
cô. Mấy giây sau, anh nói: “Đợi anh thêm một đợt nữa, nhanh thôi.”

“Vâng.”

Dương Kế Trầm cúi người rồi ghé vào bên tai cô nói: “Chờ anh về rồi lại
phóng đãng cho anh xem?”

Lưng Giang Nhiễm cứng đờ, nắm tay nhỏ cũng đập tới, Dương Kế Trầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.