Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 82

Buổi tối trước đêm giao thừa một ngày, Quý Vân Tiên gọi điện cho cô.

Cô ấy hưng phấn nói lộ trình: “Sáng mai tao đi xem phim với Gia Khải
trước, sau đó trưa tất cả cùng ăn lẩu. Chiều có lẽ sẽ đánh mạt chược một
chút, tối dạo phố và tham dự tiệc cuối năm cũng được. Chỉ cần mọi người
đi cùng nhau là tốt rồi.”

Khó lắm mới có một buổi tối Giang Nhiễm không cần múa bút thành văn,
cô nằm mềm nhũn trên giường, thuận miệng hỏi một câu: “Đi đâu ăn lẩu
với chơi mạt chược?”

“Đương nhiên là sang nhà Trầm ca! Nhà anh ấy không có ai nên khá tiện,
muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”

Giang Nhiễm nghe được tên của anh thì tim bỗng nảy lên, cảnh trong mơ
khó lắm mới quên lại hiện lên rõ ràng.

Đôi mắt đen kịt kia luôn mang ba phần lưu manh, bảy phần không nhìn
thấu. Anh nằm ở trên nhìn cô chăm chú, khi dùng ánh mắt xâm lược ấy
nhìn cô, giọt mồ hôi trên trán cũng nhỏ xuống. Một giọt, rồi hai giọt đều rơi
trên mặt cô.

Tựa như ánh mắt cô trông thấy bên ngoài hội trường biểu diễn ngày ấy, lại
tựa như mồ hôi rơi trên mặt ngày anh che chở cô vậy.

Giang Nhiễm trở mình nằm lỳ trên giường. Cô tì cằm lên cánh tay, trông
thấy hoa văn trên vỏ chăn thì thở dài khổ não.

Đáng ra cô nên đoán được Vân Tiên nói cùng nhau đón năm mới là thế nào,
có Trương Gia Khải thì sao có thể thiếu bọn họ được.

Chỉ là vừa nghĩ tới việc gặp người kia thì lại luôn có cảm giác là lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.