Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 83

Quá xấu hổ.

Lúc chuẩn bị ngủ, Giang Nhiễm tự an ủi mình rằng không sao đâu, ngày
mai ở chung nhiều người như thế, chỉ cần tránh đi thì cũng sẽ không kì lạ
đến mức đó.

Thế là định luật Murphy lại phát huy.

Buổi sáng Quý Vân Tiên gọi điện cho cô, cô ấy hơi áy náy nói: “Tiểu
Nhiễm, tối qua Chu Thụ và Hạ Quần chơi ở quán bar nên uống say, có lẽ
tới trưa mới đi được. Tao với Gia Khải lại đang ở rạp chiếu phim bên khu
vực mới nên cách chợ xa lắm, mua được lẩu về chắc cũng 1 – 2 giờ rồi, nên
là… Hì hì, nhờ mày với Trầm ca đi siêu thị một chuyến nhá.”

Giang Nhiễm vẫn còn mờ mịt vì ngái ngủ, tới lúc nghe được tên anh thì
bừng tỉnh ngay. Cô nhìn chằm chằm trần nhà mà hơi có cảm giác khóc
không ra nước mắt.

“Tiểu Nhiễm? Mày có đang nghe không? Gia Khải nói với Trầm ca rồi, lát
nữa mày đi thẳng sang tìm anh ấy đi. Vất vả rồi, yêu mày.”

Giang Nhiễm: “…”

Tối nay xưởng của Giang Mi có tiệc, ông chủ lớn bao hết khách sạn và mời
tất cả nhân viên trong xưởng ăn cơm giải sầu. Giang Mi đã làm việc ở nhà
máy đó vài chục năm rồi, nhưng đây cũng là lần đầu có việc này.

Buổi sáng, Giang Mi dặn vài câu xong thì đi ngay. Giang Nhiễm ăn sáng
xong, thay quần áo ấm rồi chuẩn bị sang tìm Dương Kế Trầm.

Trong sân luôn vắng vẻ như thế, đôi vợ chồng câm điếc không nói chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.