Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 852

Dương Kế Trầm thu điện thoại di động lại rồi nhếch môi mỏng: “Lại đây.”

Giang Nhiễm khẽ cắn môi, sau đó quay đầu đi ngay. Cô không muốn làm
theo lệnh của anh nữa, thật quá đáng.

Dương Kế Trầm cũng không hoảng hốt, anh nở nụ cười rồi chậm rãi đuổi
theo. Cô gái nhỏ có đi nhanh hơn nữa, thì so ra chân vẫn ngắn hơn anh.

Dương Kế Trầm ôm lấy eo cô khiến hai người gần sát, tư thế này thật tự
nhiên mà thân mật biết bao.

Giang Nhiễm ra gọi điện thoại cũng quên mang theo áo khoác, cả người cô
chỉ mặc một chiếc áo len trắng. Cô giận tới run người, cũng lạnh tới run
người, cái ôm này của anh khiến cả người cô ấm lên rất nhiều.

Dương Kế Trầm nói: “Ăn cơm chưa?”

Giang Nhiễm hờn dỗi, cũng không nói chuyện với anh.

Lúc đi tới cửa phòng, Giang Nhiễm đẩy Dương Kế Trầm: “Anh đừng vào
cùng.”

“Anh không thể gặp người khác?”

“Bọn em ăn cơm không liên quan gì đến anh, anh thích bận gì thì bận việc
đó đi.”

Mắt của cô gái nhỏ đã đỏ lên, Dương Kế Trầm thu lại ý cười rồi cúi người
áp vào tường. Anh đưa tay lên sờ mặt Giang Nhiễm, giọng cũng mềm
nhũn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.