Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 851

chóp mũi Giang Nhiễm cay cay, trong lòng cũng tích đầy buồn phiền.

Dương Kế Trầm ở đầu kia dừng một chút rồi nói: “Cúp rồi xoay người lại
đi.” Đại não của Giang Nhiễm trống rỗng, dường như tim cũng không còn
đập trong nháy mắt đó. Đầu óc cô cứ ong ong ong cả lên, sau đó người
cũng chậm rãi xoay lại.

Tiệm cơm nằm ở hướng Nam, phía này là một khu nhà đang xây và một
mảnh ruộng. Ở đây vẫn còn đang xây dựng, thu nhập chủ yếu cũng dựa vào
mấy trường đại học, thế nên vừa giống trong thành phố, lại vừa giống ở
nông thôn.

Đồng ruộng mênh mông đen kịt không thấy điểm cuối, bốn bề là đèn neon
lóe lên từ các cửa hàng mặt tiền, ánh sáng ấy cũng như mang đến chút hơi
ấm cho đêm rét lạnh này. Lúc này lại có một bóng người cao lớn đang đứng
dưới thân cây ngô đồng kia.

Anh cầm di động bằng một tay, một tay còn lại đang đút vào trong túi quần,
áo khoác màu đen mở rộng, áo len bên trong cũng là màu đen. Dáng người
anh thẳng tắp, thân hình cao lớn ngày càng phóng đại hơn, đôi con ngươi
đen thẫm kia lại vẫn luôn nhìn về phía cô.

Tựa như lần đầu tiên cô gặp anh vào mùa Đông năm ngoái.

Khi ấy anh cũng đứng dưới cây ngô đồng, cũng nhìn xuống cô từ trên cao
như thế. Khi đó Giang Nhiễm đã thấy anh không giống bọn họ, anh có đôi
mắt khiến người khác sợ hãi, nhưng cũng khiến người ta đắm chìm trong
đó.

Giang Nhiễm hít mũi một cái, hốc mắt đã cay cay, đáy lòng lại đầy oán khí
và tủi thân không nói thành lời. Cô vừa muốn gặp lại vừa không muốn gặp
người này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.