Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 863

nhà.”

Mắt Giang Nhiễm đỏ lên: “Sao anh có thể không nói với em, cái gì cũng
không nói với em. Em không cần kiểu ngạc nhiên thế này, Dương Kế Trầm,
anh đáng ghét lắm.”

Một tháng vừa rồi anh không nói với cô rằng mình đang làm gì, cứ thần
thần bí bí, khi gọi điện cho cô cũng nói chuyện không lâu. Lúc nào cô cũng
nhớ anh, nhưng anh luôn ở thành phố này mà lại không đi gặp cô.

Dương Kế Trầm thu lại ý cười rồi ôm cô, Giang Nhiễm đấm một cái rồi lại
một cái vào ngực của anh.

Dương Kế Trầm nói: “Do anh ích kỷ.”

Anh không ngờ Giang Nhiễm sẽ nghĩ nhiều đến vậy, anh đã quen làm việc
như thế, cũng muốn cho cô ngạc nhiên nên có thể làm đến tốt nhất và hoàn
mỹ nhất như vậy. Thậm chí có thể chịu đựng một tháng không đi gặp cô.

Có đôi lúc anh vẫn quen một mình là thế.

Giang Nhiễm hít mũi, nước mắt nước mũi cũng chảy hết xuống áo len của
anh. Cô khóc nghẹn ngào: “Anh không biết một tháng này em suy nghĩ bao
nhiêu, sao anh có thể như thế! Em thật sự không hiểu anh chút nào!”

Dương Kế Trầm không biết phải làm thế nào để an ủi Giang Nhiễm, anh
chỉ có thể ôm cô, nhưng cô gái nhỏ cáu kỉnh nên đánh bừa đánh bãi một
trận, sau đó lại đẩy anh thật mạnh như đang trút giận.

Dương Kế Trầm hơi tựa về phía sau, bả vai bị đụng vào vách tường khiến
anh nhíu mày rồi hít vào một hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.