Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 865

nghi kỵ, em hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau, nhưng để kết nối
thì giữa người với người cũng chỉ có trao đổi mà thôi.”

Hàng mi của Giang Nhiễm chớp chớp như bươm bướm vỗ cánh, phía trên
vẫn còn đọng lại nước mắt long lanh.

Từng câu từng chữ kia cũng thật tha thiết và chân thành.

Cô run giọng nói: “A Trầm… Em thật sự rất yêu anh, em muốn được ở bên
anh mãi mãi, thế nên em hi vọng mình không khiến anh mệt mỏi và khó
chịu. Nhưng em cũng là người, cũng có tự tôn, em có thể từ bỏ tự tôn vì
yêu anh. Nhưng nếu như đến mức độ này, thì em nghĩ em đã đánh mất giá
trị của mình, như vậy em cũng sẽ thất vọng với chính mình.”

Ánh mắt của Dương Kế Trầm hơi nhúc nhích, anh xoa mặt cô, ngón tay
nhẹ nhàng vuốt ve vành tai, yếu hầu cũng hơi lên xuống.

“Là anh nghĩ không chu đáo.”

Giang Nhiễm: “Em không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng em không
muốn đi vào lối mòn của bố mẹ. Có gì chúng ta cũng nên nói rõ, đời này
em muốn ở bên cạnh anh.”

Cô chủ động ôm lấy Dương Kế Trầm, đầu cũng dán vào lồng ngực của anh.

Dương Kế Trầm xoay người rồi vùi vào hõm cổ của cô, anh nói khàn khàn:
“Tiểu Nhiễm, anh cũng rất yêu em, đời này chỉ yêu một mình em.”

“A Trầm… Cảm ơn anh, em rất thích nơi này.”

Dương Kế Trầm cười, giọng khàn khàn nhiễm thêm chút nhẹ nhõm và nhu
hòa: “Đừng lại sợ nữa, đồ ngốc, em tốt hơn mấy cô gái đó nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.