Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 907

Giang Nhiễm thu dọn vali rồi chạy về phía cổng trường, khăn quàng màu
đỏ tung bay, bốt thấp cổ có gót vang lên cộc cộc cộc trên đường.

Dương Kế Trầm tựa trên cửa xe thì thấy cô gái nhỏ kéo vali đi về phía
trước, sau đó cô đã nhào lên ôm lấy và treo trên người anh như khỉ con vậy.

“Trúng số độc đắc à, còn vui đến mức này nữa?”

“Mẹ em mới gọi điện tới, nói là qua Tết định tái hôn với bố em.” Giang
Nhiễm nở nụ cười.

“Ồ, tốc độ của Trịnh Phong nhanh đấy nhỉ.”

“Anh đừng nói thế, mẹ em khổ sở nhiều năm như thế, bây giờ hai người
hóa giải khúc mắc, nửa đời sau có thể gắn bó với nhau rồi, sẽ tốt bao nhiêu
chứ. Em nói sẽ tổ chức hôn lễ nhỏ cho mẹ, mẹ thế mà còn xấu hổ nữa. A
Trầm, em vui quá, cuối cùng mẹ cũng không phải cô độc nữa.”

“Em lấy gì mà tổ chức hôn lễ cho bà ấy? Giấu anh ra ngoài mãi nghệ đấy
à?”

Giang Nhiễm xòe tay ra với vẻ xin xỏ: “Anh có thể cho em mượn 5000 tệ
không? Tháng 4 em trả lại cho anh.”

“Trả lại thế nào? Trả bằng thịt?”

“Tháng 4 em có học bổng.”

Dương Kế Trầm bắn vào trán cô: “Em giữ lại tiền mà mua quần áo đi. Em
lo cái gì, bố em có tiền, khi đó 400 vạn nói cho là cho. Ông ấy nợ mẹ em
quá nhiều, cũng nên bỏ sức một chút chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.