Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 905

Giang Nhiễm bị sặc nhẹ.

Tống Dật Thịnh cười ha ha, sau khi cười xong, cậu hỏi: “Cậu đến vì anh ấy
à?”

“Cậu…”

“Muốn nói gì cứ nói, tôi không sao.”

“Tại sao phải làm thế, cậu cũng biết người bình thường sẽ không tiếp nhận
được, chi bằng vờ như không biết, về sau hai người sống đời mình như
trước đây.”

Tống Dật Thịnh: “Anh ấy đâu phải người bình thường.”

Giang Nhiễm cười: “Có vẻ như cậu còn sùng bái anh ấy hơn tôi. Chuyện
đời trước để lại rất nhiều ân oán, chẳng lẽ cậu chỉ sùng bái và thích anh ấy
thôi?”

“Cậu không biết tôi rồi, tôi rất lạc quan, bà ngoại nói người nghĩ thông suốt
thì mới sống vui vẻ được. Mẹ tôi luôn đi vào ngõ cụt, nên cả đời bà mới
sống trong u uất và sầu não. Đến lúc qua đời cũng là như vậy, bà nghĩ là do
sơ suất nên mới có tôi. Tôi có thể có ý nghĩ gì với Dương Kế Trầm đây, chỉ
là cậu không phải tôi, không thể cảm nhận được cảm giác kì diệu này. Lúc
đầu tôi chỉ là tò mò về anh ấy, về sau dần dần thấy tự hào, thấy thật tốt vì
anh ấy là anh tôi. Dù anh ấy không biết tới sự tồn tại của tôi, cũng sẽ không
thích tôi. Anh thật sự quá giỏi, tôi cũng muốn trở thành người không tầm
thường như vậy.”

“Tôi cũng thấy anh ấy rất giỏi, anh ấy là người khí khái nhất mà tôi từng
gặp.” Giang Nhiễm vừa thổi khoai lang vừa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.