Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 956

“Đây là Tiểu Nhiễm đúng không, con bé đúng là xinh đẹp. Mau vào đây
với bà ngoại nào, bên ngoài lạnh lắm. Ngồi tàu lâu thế có phải mệt chết rồi
không? Có đói không? Có buồn ngủ không? Ông ngoại hai đứa đang nhóm
củi bên trong đấy.”

Bà cụ rất nhiệt tình, cũng nói tiếng phổ thông rất tốt, không khó để nhìn ra
được thời còn trẻ hai ông bà đã từng học qua sách vở.

Ngôi nhà này là nhà lầu hai tầng kiểu cũ, không khác mấy so với nhà Giang
Nhiễm ở Mặc Thành. Cả hai đều là kiến trúc đời cũ, cũng không sửa sang
gì thêm. Dù bên trong có bật đèn nhưng vẫn tối đen như cũ, ngày trời u ám
thì phải mượn đèn treo trên trần để nhìn rõ bên trong.

Bà cụ chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, nhưng Giang Nhiễm lại đang no tới tận
cổ. Có điều không từ chối được nên cô cười rồi cố gắng ăn tiếp, vừa ăn còn
vừa khen ngon.

Dương Kế Trầm nhìn qua vài lần với đôi mắt đầy ý cười, sau đó dùng đũa
chặt bát cơm của cô: “Ăn ít một chút, em bảo ngồi tàu buồn nôn mà? Cứ
thế này lát nữa dạ dày khó chịu đấy, nếu đêm đói thì anh hâm đồ ăn cho.”

Bà ngoại nghe thấy nên gấp gáp nói: “Tiểu Nhiễm, cháu không thoải mái ở
đâu à? Đi một chuyến đúng là giày vò, bà ngoại trải giường chiếu trên gác
rồi, tất cả đều là chăn đệm mới sạch lắm đấy. Mau lên nghỉ đi, đứa nhỏ
ngốc.”

Giang Nhiễm cảm tạ ơn cứu mạng của anh, nhưng cũng không lên lầu. Cô
ngồi yên lặng bên cạnh bàn tiếp hai ông bà ăn cơm và nói chuyện phiếm,
thỉnh thoảng lại động đũa một chút, lấy đó làm tôn trọng.

Ông ngoại là đàn ông nên ít nói, ông chỉ chạm cốc với Dương Kế Trầm
mấy lần. Bà ngoại lại nhiệt tình hiếu khách, bà hỏi sơ qua về tình huống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.