Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 957

trong nhà của Giang Nhiễm, cô cũng không che giấu mà kể rõ tất cả.

Bà ngoại chợt nhớ đến con gái mất sớm của mình, sau đó mắt cũng ươn
ướt. Bà cảm khái: “Đúng là không dễ dàng chút nào, cháu và Tiểu Trầm
cũng không dễ dàng.”

Trong mắt bà ngoại, Dương Kế Trầm là đứa cháu ngoại tốt nhất. Nhưng dù
sao người cũng không có gia sản gì, cả ngày chơi bời lêu lổng, đã vậy còn
chơi thứ không muốn mạng kia nữa.

Bà nói với Giang Nhiễm: “Nhà họ Dương không so được với trước kia, hai
ông bà cụ này cũng không cho các cháu được vinh hoa phú quý gì, tất cả
đều là Tiểu Trầm dựa vào chính mình. Bà ngoại cũng không biết về sau nó
sẽ đi xa tới đâu, cháu còn nhỏ nhưng phải nghĩ cho kĩ, xem có thực sự
muốn ở bên người này không. Không phải bà nói cháu ngoại của mình
không tốt, chỉ là hi vọng các cháu có thể nghĩ kĩ, đừng học thói li hợp, hợp
li của mấy đôi vợ chồng nửa đường đứt gánh kia. Nếu hai đứa đã quyết
định muốn bên nhau cả đời, thì phải học cách tôn trọng và tha thứ cho
nhau, có sóng gió cũng không được buông tay.”

Tất cả các trưởng bối xung quanh đều lo lắng về vấn đề tuổi tác của Giang
Nhiễm. Có lẽ trẻ tuổi đúng là một vấn đề, nhưng Giang Nhiễm không thể vì
thế mà lùi bước, huống chi chuyện này còn chưa phát sinh.

Giang Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, cháu và A
Trầm đều hiểu những chuyện này.”

“Nó thì biết cái gì, đã 25 tuổi rồi mà còn đi lừa con gái vàng bạc nhà người
ta, bà thấy nó chơi bời quen thân mới đúng.”

Bà ngoại cười mắng: “A Trầm này, cố gắng đợi Tiểu Nhiễm, đừng có lại
không đứng đắn nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.