Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 96

Dương Kế Trầm đứng dậy rồi vỗ vỗ vào sau gáy cô: “Đến thì biết.”

Anh nói xong thì tự đẩy xe đi.

Giang Nhiễm nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong đầu toàn là câu ” Mày
làm bạn gái tao không vui, lát nữa tao lại phải dỗ.”

Những lời kia của anh còn khiến người ta bận tâm hơn mấy lời tục tĩu của
người kia.

Dỗ? Dỗ thế nào?

Đầu óc Giang Nhiễm hỗn độn không thôi, sau đó lại nhớ trong mơ anh từng
thì thào vào tai mình như dỗ trẻ con. Mà chính anh cũng giống trẻ con, luôn
khó nhịn và khát cầu thứ gì đó.

Haiz…

Giang Nhiễm đập vào trán mình mấy cái rồi chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép, sao cứ nhớ mãi tới chuyện đó thế không biết.

Lúc hai người đi siêu thị về thì phía sau đã có thêm một xe chở hàng. Xe
chở hàng đi theo họ và đỗ ngay ngắn trước khu nhà cũ.

Một mình người đưa hàng có thể bê tủ lạnh lên, sau đó là thành thạo dỡ
từng món đồ điện vào.

Lúc mua xong nguyên liệu nấu ăn và đi tính tiền rồi, anh bỗng hỏi: “Có
phải ăn lẩu sẽ cần nồi và lò vi sóng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.