Tôi rắp hết sức lực để tuân lệnh của Trinh. Tôi liếc mắt tìm Trinh, thấy
anh lò dò đi từng bước rồi đến gần tôi, anh lại kéo chân tôi, làm tôi suýt ngã
bổ chửng.
Đến gần cửa lò, Trinh ngồi thu hình. Chắc anh nghe ngóng. Quanh tôi,
chẳng có một tiếng động. Chó trong làng thỉnh thoảng lại rú lên một hồi
kinh hồn. Bỗng:
- Đấy!
Tức thì những tiếng reo nổi lên, làm dậy cả góc đồng. Đèn bấm lóe ra
một tia sáng. Tôi cuống quýt, tự nhiên co rúm cả vó lại, không sao tụt
xuống được. Lại vì tối quá, tôi sợ liều mạng, lỡ què. Vụt một cái, thằng đại
bợm chui được ra ngoài, vùng té chạy nhanh như biến. Ba người kia, vì
không được Trinh sai đuổi trước, nên cứ ngồi lỳ. Thành ra chỉ có một mình
Trinh đuổi, nên không kịp.
Tôi toan trốn. Hẳn phen này Trinh đến đánh tôi nhừ tử cho hả giận.
Một lát, anh trở lại, thở hồng hộc, trỏ vào mặt tôi, nghiến răng:
- Chỉ tại thằng này mà hỏng cả việc? Đồ khốn nạn! Biết bao công trình
người ta mới khám phá ra vụ bí mật này, nay nó làm hỏng.
Tôi sợ xanh mắt, đứng tránh xa, không dám nói một tiếng.
Rồi căm hờn, anh hô:
- Xuống cả! Đi theo đây!
Thật như cái máy, tôi theo sau Trinh. Trinh lò dò chui qua cửa lò và
nhảy xuống một chỗ phẳng. Chúng tôi cùng xuống theo. Trinh nói:
- Tôi biết đích rằng thằng này cũng khôn, nhưng không ngoan. Trong
khi bối rối, nó chưa kịp đem theo cái gì ra cả. Tìm kỹ, tất bắt được tang vật.