OẲN TÀ RROẰN - Trang 110

Chúng tôi tuân lệnh. Trinh bắt tôi trèo lên góc gần cửa lò. Tôi ngồi thu

hình, im lặng, chờ. Trinh ở mé tường sau đi đi lại lại. Bỗng anh giật chân
tôi, làm tôi giật mình suýt ngã. Anh dặn:

- Khi thấy tôi bật đèn bấm lên, anh phải tụt ngay xuống, ôm ghì lấy

nó.

- Thế anh?

- Không được hỏi.

Tôi không dám chối từ. Nhưng lo quá. Sao cái việc anh cắt tôi lại nguy

hiểm quá đến thế? Tôi bảo:

- Tôi sợ tôi yếu hơn nó.

- Im! Khỏe lên!

Chúng tôi ngồi câm như thóc. Trông bốn thằng chồm chỗm, đen

ngòm, ngồi trên bốn góc thành tường cũng đen

ngòm, tôi nghĩ ngay đến cái xe đám ma. Mà cũng may, nghĩ vậy, tôi tự

nhiên thấy phấn chấn trong lòng. Vì nếu cảnh này giống cái xe đám ma, thì
sao chả có một cái xác chết. Cái xác chết ấy bao giờ cũng ở giữa xe. Thế vị
chi là thằng giết người chốc nữa nó chui vào giữa lò. Thế thì nó chết.
Chúng tôi sống.

Một tiếng "suỵt" khẽ. Tôi nhìn. Quả nhiên có cái bóng đen đen ở đằng

xa tiến đến, rất mau chóng. Trống ngực tôi nổi mạnh. Cái bóng ấy nhẹ
nhàng chui vào lò gạch. Tôi nhịn thở, nhìn vào. Nhưng tiếc quá, tối um,
chẳng nom rõ nó hành động những gì cả. Song, lắng tai, tôi đoán nó làm
một việc khó nhọc, nặng nề, vì nó phải thở ì ạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.