OẲN TÀ RROẰN - Trang 155

- Không cho chôn thì quan giữ làm gì?

- Giữ để chờ đốc tờ về khám. Như thế, lại lâu ra.

Bà nghe hiểu, xỉ mũi, lau nước mắt, và ngồi xổm cạnh cái quan tài

rỗng không, dưới bóng cây, đành lòng chờ đợi.

Bà mong được phép chôn con như con mong mẹ về chợ. Người nhà bà

lên huyện trình quan ngay từ sáng, nhưng đến bây giờ, không hiểu tại sao,
chưa thấy về. Đường lên huyện không xa, chẳng rõ vì sao lại có sự chậm
chạp thế này được.

Nhưng một giờ. Lại hai giờ. Lại ba giờ.

Bà Cứu không còn sức và nước mắt để chờ, để khóc nữa. Bà hết đứng

lại đi loanh quanh, không dám trông chỗ con nằm.

Rồi bà ngồi xổm xuống đất, gục mặt vào đầu gối để nghe ngóng. Bà

đợi một hiệu còi ô tô của quan. Những lúc có tiếng xay lúa ù ù, bà khấp
khởi lắng tai, và thở dài vì mừng hụt.

Mặt trời chói lọi, rọi tia lửa xuống đất.

Thây anh Xích bắt đầu đổi khác. Chân tay co quắp hơn.

Tóc lỏa tỏa như món rễ bèo Nhật Bản.

Gió hiu hiu. Làn sóng dập dờn liếm vào thân anh kêu óc ách. Anh rập

rình như nằm trên giường lò xo.

Rồi tự nhiên, cái xác lật ngửa lên. Con người trước kia hiền lành là

thế, nay biến thành con bò thui: bụng phềnh to má phềnh to, mặt phềnh to.
Đôi mắt híp lại, như bị kéo dài ra tận mang tai. Tứ chi rúm ró. Ai trông thấy
bộ dạng nhăn nhó, dọa nạt của người chết, mà khỏi rợn tóc gáy được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.