OẲN TÀ RROẰN - Trang 180

Bản chức thiết nghĩ khi sinh thời, mỗi người gánh vác một việc dân,

việc nước, thì mỗi người có một nhiệm vụ khác nhau. Người nhiệm vụ to,
người nhiệm vụ nhỏ. Cho nên bản chức là người trên mà các thầy là phận
dưới. Nhưng một khi đã không ở cõi đời nữa, thì bổn phận người sống là
phải kính trọng linh hồn người chết. Cho nên bản chức cần phải chào biệt
một người giúp việc đã qua đời, đó là bổn phận riêng của bản chức.

Vậy các thầy nên đọc kỹ tờ sức này để hiểu ý bản chức, và từ nay cứ

thế mà thi hành.

Nay sức LÊ THĂNG

Vậy có gì là khó hiểu? Bao nhiêu ý kiến thân dân sống, trọng dân chết,

nó rõ rệt cả ra trên từng ấy dòng, việc chi phải ngờ mà bàn với tán?

Nhưng khốn thay, dân chẳng tin như thế' cho. Đối với lời nói ngọt

ngào của quan phụ mẫu này, người ta sợ như gà phải cáo. Trước kia, người
ta đã bị nhiều vố cay đắng vì những lời ngọt ngào như thế rồi. Cho nên bây
giờ người ta phải chờ cơ hội xảy ra - một cơ hội chẳng ai mong có, vì nó là
sự chết - để xem việc làm, mới có thể chứng thực cho lời nói được.

Dịp tốt để thí nghiệm chẳng phải chờ lâu.

Và dân chẳng phải nghĩ ngợi nữa.

Ông thủ quỹ làng An Đạo đã thở hơi cuối cùng.

Lập tức, không những chức dịch làng ấy đi trình quan, mà đến chánh

phó tổng cũng lên tận huyện để cáo phó.

Và quan hẹn sẽ về An Đạo từ chiều hôm trước để sáng hôm sau, kịp

đưa người thiệt phận ra đồng. Ngài ngại dậy sớm. Đường đất từ huyện về
An Đạo thì xa. Vả tang gia đã ấn định đúng bảy giờ thì chuyển cữu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.