OẲN TÀ RROẰN - Trang 193

theo anh gần mươi năm nay để giúp việc thổi nấu. Anh rất tin cẩn hắn, vì
hắn thật thà có một. Nội tiền nong, và thìa khóa hòm, tủ, anh vẫn giao cho
hắn giữ. Anh coi hắn như cánh tay phải, như người nội tướng đảm đang
vậy.

Tôi hỏi:

- Thằng Hương đối với Huệ ra làm sao?

- Nó bé, đã biết quái gì?

- Thế Huệ đối với nó?

Quý tự đắc, đáp:

- Huệ sợ cả từ thằng bếp sợ đi!

Vừa lúc ấy, người bếp dọn cơm lên bàn. Quý cười, chỉ vào hắn và nói:

- Chẳng tin anh cứ hỏi nó mà xem.

Người bếp vui sướng, khoe:

- Thật đấy, thưa cậu. Cô ấy vâng cả với con. Con bảo mãi mà cô ấy

vẫn cứ quen mồm. Cô ấy chả dám nhờ con làm việc gì cả. Lắm lúc con rỗi,
thấy cô ấy vừa bế em vừa đun nước pha sữa, con tranh làm hộ, nhưng cô ấy
nhất định không nghe. Bất đắc đĩ, muốn bảo con làm việc gì, thì cô ấy đến
tận nơi, khẽ nói: "Anh làm phúc chịu rầu hộ tôi việc này, việc nọ". Ăn cơm,
cô ấy cũng mời con một cách lễ phép.

Tôi cười, nói đùa:

- Phải, bởi vì anh là một nhân vật quan trọng trong nhà này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.