OẲN TÀ RROẰN - Trang 195

- Gọi vú ấy về đun nước bác xơi chứ? Con nhà, chẳng biết gì cả?

Rồi Huệ vui vẻ chạy ra nói với tôi:

- Thưa bác, chúng nó đoảng quá. Bác miễn trách cho. Cả thằng bếp

nữa, đi tám nhăm trống canh chửa về.

Hôm ấy, thật tôi rất ngạc nhiên về sự thay đổi từ cử chỉ cho đến cách

ăn nói của Huệ. Tôi không thấy tăm bóng người đàn bà sợ sệt, len lét ngồi
dưới bếp nữa. Tôi chỉ thấy một người hợm hĩnh, cố khoe tài nội trợ. Người
ấy mắng vú em không coi nhà, sai đầy tớ quạt than để là quần áo, và xuống
bếp làm giúp đồ ăn. Rồi khi người bếp bưng cơm ra buồng khách, thấy tôi,
anh ta ngó cổ vào trong nhà. Khi yên trí rằng không có ai, anh ta mới đứng
cạnh tôi, thở dài, bĩu môi, thì thầm than thở:

- Động có khách lạ đến, là làm ra dáng chăm chỉ lắm. Còn lúc không,

cả ngày chỉ nằm ăn vạ trên giường để nhổ vặt. Đến nỗi con cũng không
nuôi nổi, phải thuê vú em. Ấy thế mà còn đài các, lắm lúc mắng vú em như
tát nước vào mặt. Thưa cậu, cậu con bây giờ ăn ở khác lắm, không được
như trước nữa. Cậu con cả nghe cô ấy lắm, nhiều lần mắng cả anh Hương
lẫn con. Ngày trước, nói đến cô ấy, cậu con vẫn gọi là nó, và dặn con nên
trông nom cửa nhà cẩn thận, kẻo cậu con không tin cô ấy đâu. Thế mà bây
giờ đã giao thìa khóa tủ cho rồi. Con tính nay mai cậu con đưa nốt lương
tháng cho cô ấy chi tiêu nữa, là cửa nhà tan nát.

- Thế mợ phán đã biết cậu có vợ lẽ chưa?

- Cũng đã có người nói đến tai. Mà từ lúc cô ấy hỏi dò, biết mợ con

hiền lành, thì lại càng giở ra nhiều cái nực cười. Cô ấy làm nũng cậu con,
có ý giữ cậu con, chẳng muốn cho đi lại chơi bời với ai. Thỉnh thoảng, đối
với con, cô ấy cũng không coi vào đâu. Tưởng chừng như cô ấy muốn coi
con như hạng đầy tớ khác. Từ ngày cô ấy về, cậu con không tin cậy con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.