OẲN TÀ RROẰN - Trang 196

như trước nữa. Mà con làm việc gì, có cô ấy xen vào, con thấy khó chịu
lắm. Hình như cô ấy tước cả cái tự do của con vậy.

- Cô ấy thay đổi chóng lắm nhỉ.

- Vâng. Trước kia ai chẳng tưởng cô ấy chỉ cả ngày loanh quanh dưới

bếp, sợ hãi từ con trở đi. Chứ có ngờ đâu. Nhưng độ một tuần, cô ấy đã
mon men hay lên nhà trên. Rồi đi đứng, nói năng quen đi, không ngượng
nghịu nữa. Và đã mấy lần có bạn đến, cô ấy tiếp, nhưng chỉ thì thầm với
nhau trong buồng trong. Cô ấy có dám ló mặt ra đến phố đâu. Mà động
thấy có ai lạ vào nhà, là thụt cho mau xuống bếp. Nhưng dần dần, độ ngoài
một tháng, thì khi vắng cậu con, cô ấy đã mời khách ngồi ở xa lông, nói
năng, cười đùa rầm rầm. Song cô ấy sợ con mách, nên nói lót, ngọt ngào
lắm. Bây giờ thì cô ấy công nhiên mời khách, ngồi ghế bành thả cửa, dù
cậu con có nhà cũng vậy. Và thỉnh thoảng lại sĩ diện, quai mồm ra gọi "Bếp
ơi!". Con hầu cậu con, chứ con việc gì phải làm đầy tớ đồ đĩ ấy. Con chẳng
ra gì cũng là cháu cậu con. Con gọi cô ấy là cô đã là quá đáng. Vì con sợ
cậu con mà nhận cô ấy là vợ lẽ, chứ bất quá cô ấy chỉ ngang hàng với con
là cùng!

Bữa cơm hôm ấy, Huệ cùng ngồi ăn với chúng tôi. Nàng cử chỉ lễ

phép, không dám nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng săn sóc cơm nước, sai bảo
người bếp một cách ngọt ngào mà thôi.

Nhưng hôm nay thì không thế nữa.

Hôm nay, vì anh Quý viết giấy mời tôi về Bắc Ninh để anh hỏi ý kiến

về chuyện gia đình, nên tôi đến thăm anh.

Anh nhờ tôi nuôi thằng Hương để dạy dỗ nó, nói thác rằng nó mến tôi,

chỉ đòi được ở với tôi. Nhưng tôi biết thừa là thằng bé khốn nạn đã nhiều
lần bị vợ lẽ của cha đánh đập tàn nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.