OẲN TÀ RROẰN - Trang 197

Khi tôi hỏi sao người bếp không ở với anh nữa, thì Quý còn tức giận,

đáp:

- Anh tính, bạc ác đến nó là cùng. Nó đi theo tôi từng ấy năm. Trước

kia tôi giao cả tiền nong cho nó, mà có một lần, nó nỡ ăn cắp của tôi.

- Anh bắt được?

- Bà cụ nhà tôi, à, bà đẻ ra Huệ ấy mà, rình bắt được. Chứ tôi tin nó

quá, nên không ngờ.

Lúc ấy, Huệ ở nhà trong, chạy ra, nói xen vào:

- Vâng, nó lấy của nhà tôi hai chục, giấu trong hòm. Thì ra trước kia,

giá nhà tôi có bị nó rút ruột rút gan bao nhiêu cũng không biết.

Quý nhìn vợ, cười nhạt, rồi nói với tôi:

- Cho nên tôi phải giao tiền nong cho nhà tôi giữ. Mình thì bận, còn có

lúc nào để mắt đến hết mọi việc được.

Huệ nói:

- Rồi, thưa bác, muốn chừng biết từ nay không thể xơ múi gì nữa, nó

mới chán cảnh, và cứ sinh sự với tôi. Ấy, đi ăn đi ở mà cứ hỗn với chủ nhà,
thì bác tính còn trời đất nào nữa. Tôi mới bảo nhà tôi đánh cho một trận và
tống đi.

Thấy Huệ nói giọng lên bộ quá, tôi hiểu tất cả ẩn tình.

Đầy tớ trung thành bị đuổi, con rứt ruột phải xa lìa, không rõ

Quý có hiểu hiện gia đình anh đương bị một cuộc ngoại xâm ghê gớm

hay không? Nhưng vẫn không thấy tình thế' nghiêm trọng, anh còn khoe
thêm rất tự đắc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.