OẲN TÀ RROẰN - Trang 200

Cô lên nhà trên. Cô xuống nhà dưới. Cô đi tung tăng khắp các nơi, tìm

những chỗ đông người để cố buột ra một lời hớ hênh. Để cô được chế giễu.
Chế giễu, lúc này, chỉ làm cô sung sướng thêm. Cô nhoẻn miệng cười tươi
như hoa thắm, lộ bộ răng ngà, để cười và vờ thẹn thò. Cô lấy hai tay bịt mặt
rồi rúc rích, cắm cổ chạy. Và chạy đến một chỗ khác, để nói một lời nữa,
cũng hớ hênh.

Cô chẳng có ý gì nhớ nhà. Thời buổi văn minh, cô cần gì bắt chước

các nàng dâu cổ, đến ngày cưới, cứ ủ rũ trong buồng, không dám thò mặt ra
đến ngoài, mà thút thít khóc, thương cha nhớ mẹ, hoặc lo lắng sao cho tròn
bổn phận làm dâu. Cô không nghĩ thế. Bổn phận, đến đâu hay đến đó. Và
nếu cô nhớ hai cụ, thì sẵn xe của chồng, cô bảo tài xế nó đánh về. Chỉ một
loáng là tới.

Cô hơi bất mãn một chút, là hôm nay cô xinh đẹp thế này, lộng lẫy thế

này, vui vẻ thế này, mà không có có một "con" bạn nào trông thấy hoặc
tưởng tượng được. Chúng nó, hiện giờ này, còn phải chúi chết trong địa
ngục trên phố Đồng Khánh, tức là lớp học, chúi cả bao nhiêu tinh thần vào
hai tai hai mắt mà nghe bà giáo Gégler nhồi sọ bài hóa học và nhìn bà làm
thí nghiệm.

Chẳng biết lát nữa đoàn xe đưa dâu có qua trường học hay không. Giá

có, cô hãnh diện biết là ngần nào!

Song, từ nay, cô so sánh địa vị cô với địa vị các bạn học làm gì. Chúng

nó còn khổ, còn khổ hơn một năm nữa. Thi Cao đẳng tiểu học có đỗ chúng
nó mới gọi là tạm thoát nạn.

Chỉ cô là thần tiên. Đang học năm thứ ba, cô xin thôi học về lấy

chồng. Mà lấy một tấm chồng giàu có, sang có.

Vụt tin báo họ nhà trai sắp đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.