OẲN TÀ RROẰN
Nguyễn Công Hoan
www.dtv-ebook.com
Xin Chữ Cụ Nghè
Gần chỗ tôi ở, có một cụ Nghè, đỗ khoa nào tôi không rõ. Cụ Nghè
nổi tiếng là hay chữ. Những thơ phú, câu đối, cụ làm ra, toàn là chữ Nho
cả, tôi ù cạc như vịt nghe sấm, nhưng thấy người vùng này thuộc nhiều và
đều phục là hay lắm.
Làng cụ ở cách nhà tôi độ ba cây số. Những ngày rỗi việc, tôi thường
đi lại để được hầu chuyện cụ. Vì tính cụ vui vẻ, dễ dãi, nhất là tiếp đãi tôi,
thì bao giờ cũng một cách đặc biệt. Thường cụ vẫn bảo tôi rằng nếu có cần
việc gì về chữ Nho, thì cụ sẵn lòng giúp.
Tôi vâng dạ, nhưng chửa có dịp nào được phiền đến cụ, vì chửa có dịp
nào phải cần giao thiệp bằng chữ Nho. Nhiều người cứ xui tôi xin cụ đôi
câu đối, nhưng tôi không muốn. Vì vẫn biết cụ sẵn lòng cho, nhưng chính
mắt tôi thường trông thấy phàm ai muốn nhờ vả cụ về chữ nghĩa, đều phải
có đem hoặc cành cau, hoặc gói chè, hoặc có khi cả đồng bạc nữa, để biếu
cụ. Chứ không ai chơi cái lối "nước dãi" bao giờ. Như thế thực là phải. Cho
nên, chẳng lẽ bây giờ mình nhờ cụ, mà cũng xử như người ta, đem gì đến,
thì sợ cụ cười rằng trẻ con không biết gì. Nhưng nếu ngộ không tạ ơn cụ
bằng thức gì, thì cụ lại chẳng bằng lòng vì cách "tây" quá ấy chăng. Bất
nhược chẳng phiền cho xong quách.
Một hôm nhận được giấy cáo phó của một người bạn thân báo tin ông
cụ thân sinh mới tạ thế, tôi cùng vài người anh em định rủ nhau sửa đồ
phúng chung.