Ngày thường, chúng tôi vẫn nghe lỏm nhiều người nói chuyện rằng
phúng đám ma các cụ già, người ta hay dùng bốn chữ: Hạc giá tiên du.
Chúng tôi định thửa ở hiệu bốn chữ ấy, nhưng mặt chữ không thuộc, nên
không biết viết thế nào. Mà đành phận chữ chi là cò cũng không biết, thì
thà chịu dốt còn hơn. Vả lại bốn chữ sẵn này, tuy hợp nghĩa, nhưng nó cũ
rích, lại chẳng hay ho gì, không đủ tỏ được cái tình thân mật của chúng tôi
đối với hiếu chủ. Chúng tôi bèn quyết không dùng mấy chữ sáo Hạc giá
tiên du ấy nữa. Nhân có cụ Nghè ở gần, chi bằng chúng tôi lại xin ngay chữ
cụ, tất được hay lắm.
Chúng tôi biết tính cụ Nghè thích đánh chén, mà xưa nay chúng tôi lại
chưa được dịp nào hầu rượu cụ, nên nhân việc này, chúng tôi mời cụ đến
xơi cơm, rồi nói chuyện xin chữ cho tiện.
Dặn dò người nhà làm cơm và mua rượu xong, chúng tôi cùng thân
hành đến nhà cụ Nghè để đón cụ. Hôm ấy, được ngày cụ thong thả và mát
trời, nên cụ đi ngay.
Cơm xong, tôi nói:
- Thưa cụ, tiện đây, chúng con có một việc muốn phiền cụ.
- Hừ! Các ông lại muốn nhờ làm câu đối chứ gì?
- Dạ.
- Thế thì việc quái gì phải bày vẽ ra như thế này cho thêm tốn?
- Bẩm có gì là bày vẽ. Chúng con chủ ý mời cụ quá bộ đến xơi cơm để
chúng con được hân hạnh hầu rượu cụ mà thôi.
- Câu đối gì?
- Bẩm câu đối phúng.