ÔI ĐÀN BÀ - Trang 147

Bỏ mặc nàng đấy, bước vào phòng, tôi run bần bật từ đầu tới
chân, bạo lực đã làm tôi ghê tởm. Ngồi lên chiếc giường, hai bàn
tay tôi bưng mặt.

Vài phút sau, nàng bước vào nhưng giữ khoảng cách và thay y
phục. Từng lúc nàng buông tiếng khóc ấm ức, không có nước
mắt.

Tiếng khóc giả vờ của nàng không làm tôi rung động. Tôi đã
đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng quá nhiều rồi.

Trong tình huống này, tôi ý thức một cách thấm thía rằng, ngay
với Valérie mình cũng chẳng thiết làm tình hoặc vẽ vạch trong
đầu những dự mưu cùng nàng tìm một nơi nào đó không có
nguy cơ. Tôi cảm thấy thất vọng ê chề và Rhoda không còn hiện
hữu nữa đối với tôi.

- Em sẽ không nói năng như thế nữa, Clay. - Nàng bỗng nhiên
nói, giọng thổn thức. - Anh đánh em là đúng. Em đáng như thế
lắm.

Cho rằng tôi có thể ôm choàng lấy nàng và cũng nói lời hối tiếc
về việc đã làm, nhưng tôi vẫn đứng yên:

- Thôi, chúng ta đừng nói tới nữa. - Tôi lẩm bẩm, giọng mệt mỏi
và đi thay quần áo.

- Anh đã làm em đau, anh biết rõ mà.

- Em không nghĩ rằng em cũng làm anh như thế à? - Tôi mặc bộ
pyjama và tiến thẳng vào phòng tắm. - Đừng nói nữa.

Sau đó, khi chúng tôi nằm kế nhau trong bóng tối, nàng choàng
tay, nhưng tôi đẩy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.