ÔI ĐÀN BÀ - Trang 66

Hắn rời xa sân bay và đang chìm vào một con đường đầy ngập
cát bụi, nơi mà nhiều tốp dân địa phương đang lũ lượt nhau đi.
Hầu hết những người này đều đội trên đầu hoặc mang trên vai
những chiếc ấm hay bình băng kim loại.

- Họ mang cái gì thế? - Tôi hỏi.

- Nước, thưa Senor Burden. Ở đây rất thiếu nước, mà tất cả đều
cần có nước để sinh sống và đó là cái cách để họ trữ nước về nhà.
- Hắn ấn còi xe để lưu ý một anh chàng nông dân đang lang
thang giữa đường. - Dân ở đây rất ngốc nghếch, cái nóng làm họ
trở nên điên hết. - Hắn cười hở miệng, chĩa những chiếc răng
vàng lểnh nghểnh. - Tôi đã có một chương trình tuyệt hảo cho
ông. Phu nhân Vidal sẽ rất hài lòng, ngài Senor Vidal giàu lắm
phải không?

Hắn ném cho tôi nụ cười tinh quái.

- Hẳn ông ấy đủ sống. - Tôi đáp ngắn gọn.

- Ở đây nhiều người rất nghèo. - Hắn buồn bã lắc đầu. - Nghèo
rất nhiều, mà giàu cũng lắm. Dĩ nhiên số người nghèo chiếm đa
số, nhưng những kẻ giàu thì quá giàu.

Chúng tôi đang băng ngang một ngôi làng nhỏ đông cư dân bản
địa. Phần đông trong số họ, đội những chiếc nón rơm móp méo,
mặc những chiếc áo trắng vấy bẩn và những chiếc quần bạc
màu không còn hình dáng. Những người đàn bà phủ tạp dề đủ
màu sắc bên ngoài những chiếc áo vải, những mẫu thuốc lá và
những thứ thừa mứa khác. Quang cảnh bẩn thỉu này làm tôi
ngao ngán.

- Thành phố xinh đẹp. - Rivera lên tiếng. - Ông thích chứ, Senor
Burden?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.