ÔI ĐÀN BÀ - Trang 72

- Đừng bận tâm. Anh đã hiểu phải làm gì vào ngày mai rồi chứ?
Không gì lớn lao lắm đâu ở cái xó xỉnh này, nhưng bà ấy muốn
tự khám phá. Bà ấy muốn như thế, anh nên làm hết sức mình.

Một lần nữa, lão nghiền bàn tay tôi, rồi biến nhanh như gió.

Tôi ngồi trở lại ghế, uống cạn cốc whisky của mình, rồi gọi hầu
bàn rót đầy một cốc khác. Tôi cần uống cho lại sức. Olson cho
tôi biết Vidal là con người năng động, nhưng chỉ là cách nói để
xuôi tai. Nếu tôi phải ở trọn một buổi chiều với lão, thần kinh
của tôi sẽ nhũn mất.

Tôi nghĩ tới bà vợ của lão và đặt cho mình những câu hỏi. Lão có
xử sự với bà ấy giống như lão vừa làm với tôi không. Gặp hoàn
cảnh này, bà ấy vẫn tồn tại được, phải là người đàn bà phi
thường.

Một anh chàng du khách khổng lồ người Mỹ bước vào quán.
Hắn đảo mắt chung quanh, trông thấy tôi vội tiến đến gần:

- Cho phép tôi được ngồi chung bàn với anh nhé? - Hắn vừa hỏi
vừa kéo ghế ngồi bệt xuống, không chờ câu trả lời, ra hiệu gọi
hầu bàn. - Vợ tôi bảo ngồi nhậu một mình là một thói xấu.

Hắn nháy mắt hóm hỉnh nhìn tôi. Cử chỉ của hắn làm tôi rất vui
được ngồi cùng và chúng tôi huyên thuyên đủ chuyện cả tiếng
đồng hồ, rồi hắn nâng cái thân hình nặng nề đứng lên:

- Tớ đoán người đẹp phân nửa của tớ đã kết thúc xong việc làm
đẹp. - Hắn nói. - Vậy tớ sẽ gặp lại cậu sau anh bạn.

Hắn hất cái đầu, rồi tháo đi. Tôi định sau khi ăn tối xong, sẽ lên
giường với quyển sách nào đó. Chẳng còn chuyện gì phải làm
nữa, tôi bách bộ ra quầy sách mua một quyển có bìa màu sắc rực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.