ÔI ĐÀN BÀ - Trang 71

Giọng chát chúa của lão vang bên tai tôi như một tràng tiểu
liên:

- Theo sắp đặt của Dyer, anh phải làm cho vợ tôi được tiêu khiển
trong lúc tôi lo toan công việc. Tôi tin chắc rằng anh có thể sẽ
làm được. Nàng muốn đi với tôi, nhưng tôi đã bảo rằng có ai đó
đang chờ nàng. Tuy nhiên một khi đàn bà mang một ý nghĩ
trong đầu, thì họ không chịu nhả ra.

Lão bật cười nhẹ, giống một tiếng sủa:

- San Salvador là một trũng nhỏ bẩn thỉu, quản lý tồi, vô tổ
chức. Một ngày nào đó, người da đỏ Mỹ châu sẽ nổi loạn. Đến từ
phi cảng, anh đã nhận thức được sự nhớp nhúa và nghèo đói
rồi, phải vậy không? Tôi chắc chắn như thế. Đấy là một lối sống
hoàn toàn thối chí nản lòng.

Hầu bàn đặt trước mặt lão chiếc cốc to đầy đá nhuyễn và nước
trái cây. Vidal uống một hơi, cạn phân nửa.

- Được, nhưng vẫn còn đậm nước lựu. - Lão nói với gã này, rồi
quay qua tôi. - Bà Vidal bảo rằng bị mệt và đã đi nghỉ, tôi thật sự
không hiểu. Tôi thì chẳng mệt bao giờ và chẳng biết cái từ mệt
là gì. Phụ nữ luôn luôn bị nhức đầu hoặc kêu mệt. Anh đã lập gia
đình chưa? Tôi tin rằng anh đã có. Anh có vẻ có ý thức trách
nhiệm. Một người đàn ông không có ý thức trách nhiệm sẽ
không thích hợp với tôi. Tôi không có thời gian để hòa hợp được
với hắn. Tôi cho rằng bà vợ của anh cũng bị mệt mỏi. Của đáng
tội, họ tất cả đều là thế. - Lão bật cười và nốc cạn cốc nước trái
cây. - Tôi phải thay y phục để chuẩn bị cho bữa ăn tối, vì công
việc, - lão giải thích và đứng lên.

Tôi cũng đứng lên, có chút bối rối nhưng lão nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.