ÔI ĐÀN BÀ - Trang 73

rỡ. Lúc tôi trả tiền, Henry Vidal đột nhiên xuất hiện nơi buồng
thang máy với bộ sậu lụa đen, sơ mi trắng và chiếc cà vạt xanh
da trời. Lão đi như chạy băng qua khu tiền sảnh, không nhìn
thấy tôi và chui vào chiếc Mercedes đang chờ sẵn. Tôi đi thẳng
vào phòng ăn trong nhà hàng.

- Senor Burden?

Người gác cửa nhà hàng đã rời vị trí, đến với tôi.

- Vâng.

- Có tin cho ông, Senor Burden. Hân hạnh mời ông đi lên căn
phòng số bảy, lầu bốn, Senora Vidal muốn tiếp chuyện với ông.

Tôi nhìn thẳng vào hắn:

- Cái gì... bà Vidal à?

Hắn gật đầu.

Ngạc nhiên, tôi bước vào thang máy và ấn nút lên tầng bốn.
Trong khi chiếc thang đi lên, tôi linh cảm đêm nay có thể sẽ thú
vị, nó đáp ứng điều tôi đang mong đợi: tò mò muốn biết người
đàn bà của Vidal như thế nào.

Tôi đi dọc hành lang, dừng lại trước căn phòng số bảy và gõ cửa.

- Mời vào.

Một giọng trầm ấm vọng ra làm thần kinh tôi rung động.

Tôi mở cửa và đứng trước một căn phòng rộng lớn, trưng bày
sang trọng, hoa kiểng khắp nơi nhiều đến mức như một gian
hàng bán hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.