ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 105

Trên đường hoa lựu như lửa đỏ, hòe liễu thành bóng râm, núi xa nước

gần dày đặc như sương khói.

Khi đến bến đò, bọn họ liền thuê một chiếc thuyền, chuẩn bị sáng mai

lên đường. Bạch Sầu Phi nói:

- Chúng ta đi đường thủy thì thong thả hơn một chút, dù sao cũng

không vội. Thông lệ khi đi thuyền là: thuận gió thì đi, ngược gió thì dừng.
Còn như không có gió, nhìn sông uống trăng cũng rất là sảng khoái.

Ôn Nhu lại nói:

- Bản cô nương không tán thành.

Bạch Sầu Phi nói:

- Vậy mời cô đi đường bộ, chúng ta đi đường thủy.

Ôn Nhu giận dữ, hạt châu nhỏ khảm vào khuyên tai vàng đung đưa

bên dưới tai, chiếc vòng vàng trên cổ tay cũng kêu leng keng:

- Bạch Sầu Phi, ngươi nói vậy là ý gì?

Vương Tiểu Thạch vội nói:

- Cô nương sợ trên giường không tiện sao?

Hắn vốn định giúp Ôn Nhu tìm lời giải thích, nhưng trong lòng nôn

nóng, chữ “thuyền” (chuán) lại nói nhầm thành chữ “giường” (chuáng),
chuyện này càng gây họa thêm.

Ôn Nhu khựng người, giận dữ chỉ tay nói:

- Đám chết tiệt mồm mép các ngươi! Ngươi đừng có đắc ý, bản cô

nương sẽ cho ngươi biết tay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.