ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 104

- Nghênh Xuân hiên bên sông Tần Hoài.

Bọn họ đúng là đi đến bờ sông, nhưng không phải sông Tần Hoài mà

là dòng Hán Thủy cuồn cuộn.

Bọn họ phải ngồi thuyền đi một đoạn đường thủy, sau đó lại lên đường

bộ thẳng đến kinh thành, lộ trình này ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa
tháng.

Ba người kết bạn cùng đi, đến chiều hôm sau thì tới bến đò phía nam.

Trên đường đi bọn họ cười cười nói nói, trêu đùa lẫn nhau, đã trở nên thân
cận hơn nhiều. Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu cảm thấy Bạch Sầu Phi thật
ra cũng không phải cao ngạo khó gần, nhưng hành động rất cao tay, có khi
vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí lục thân không nhận.
Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch thì cảm thấy Ôn Nhu ngây thơ hồn
nhiên, hành động không suy nghĩ, nhưng tính tình thiện lương, hiếu kỳ, hơn
nữa còn rất bướng bỉnh. Ôn Nhu và Bạch Sầu Phi lại cảm thấy Vương Tiểu
Thạch thật thà chân thành, có sao cũng được, nhưng khi nghiêm túc thì lại
rất đáng sợ, vô cùng cố chấp. Ba người bất giác hiểu nhau hơn rất nhiều.

Nhưng có một cảm giác, ba người đều cảm thấy chỉ hiểu rõ đối

phương một phần, còn một phần lại khó tìm ra, giống như phía sau của mặt
trăng khó có thể quan sát được.

Rốt cuộc đó là gì?

Là thiện hay là ác?

Trong đời có vài bằng hữu, có thể vì hứng thú hợp nhau, thời thế đưa

đẩy nên kết làm tri giao. Nhưng vào thời khắc quan trọng, tính tình thật sự
của đối phương lại có thể làm người ra kinh ngạc, có thể làm người ta hoài
nghi, có thể làm người ta không thể nào tiếp nhận.

Nói không chừng đây mới chính là bản tính thật sự của bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.