ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 133

Lòng sông trăng sáng.

Nước sông cuồn cuộn.

Khi sắp đến hừng đông, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi trở về

thuyền của mình nghỉ ngơi. Ôn Nhu thì ở lại trên thuyền lớn ngủ một cách
say sưa. Điền Thuần lại lặng lẽ đứng lên, ngồi trước bàn trang điểm, sờ lên
chiếc gương đồng in bóng một khuôn mặt như u hồn hồ tiên.

Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng này không có nụ cười. Nàng đoan

chính, nghiêm trang, thậm chí hơi lo lắng, tháo xuống một chiếc kẹp đen
hoàn toàn cùng màu với tóc.

Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh và móng tay nhỏ dài nhẹ nhàng cạo

một miếng kẹp tóc ra.

Kẹp tóc một đầu bằng, còn một đầu lại nhọn. Mũi kim có màu lam

nhạt, thỉnh thoảng dưới ánh đèn chiếu rọi lại lóe lên một phiến ánh sáng
bảy màu như mộng ảo.

Nàng lại tháo xuống một chiếc trâm cài trên búi tóc, vặn mở đầu trâm,

đem mũi kim màu lam đã từng thần không biết, quỷ không hay đâm một
chút vào sau đầu Giả Thiên Cừu cẩn thận nhét vào trong trâm, sau đó lại soi
gương, nở một nụ cười mê nhân.

Nàng khẳng định một chuyện: trừ khi là cao sạch hết tóc của Giả

Thiên Cừu, kiểm tra kỹ càng, nếu không thì không ai có thể tìm được một
lỗ kim thật nhỏ kia. Nàng hoàn toàn yên tâm.

Sau đó nàng thong thả bước ra bên ngoài khoang thuyền.

Cỏ lau chưa trắng hết, nơi vịt trời dừng chân có tiếng nước vỗ lặng lẽ.

Ánh trăng sáng trong như chiếu rõ mọi sự thế gian.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.