ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 137

- Ồ, muội đời này không lấy chồng sao?

Ôn Nhu thẹn đỏ mặt nói:

- Ta phải tìm được sư huynh rồi mới tính.

Nhớ tới Ôn Nhu có một vị sư ca danh lừng thiên hạ là Tô Mộng

Chẩm, Vương Tiểu Thạch cảm thấy sau cổ hơi ngứa. Bạch Sầu Phi cũng
cảm thấy có chút ngượng ngập, vì vậy nói:

- Điền cô nương, đứng trước cảnh đẹp ngày lành như vậy, cô có thể

đàn một bản không?

Điền Thuần nghiêng đầu, cười hỏi:

- Làm sao công tử biết tôi biết đánh đàn?

Bạch Sầu Phi nói:

- Ngón tay xinh đẹp như vậy, không biết đánh đàn mới là chuyện lạ.

Điền Thuần nói:

- Ai nói vậy, mười ngón tay này của tôi còn có thể giết người đó.

Dứt lời nàng nhẹ nhàng đứng dậy. Bạch Sầu Phi vẫn cười trêu chọc:

- Ta tin, ta tin.

Điền Thuần lấy ra một chiếc đàn cổ như bị cháy sém, búng lên dây

đàn vài cái. Vương Tiểu Thạch bật thốt lên:

- Đàn tốt.

Điền Thuần khẽ cười. Tiếng đàn như nước chảy phát ra từ mười ngón

tay lả lướt, như giang sơn tuế nguyệt, nhân sinh đằng đẵng, đường dài xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.