ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 150

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cùng đến kinh thành, cùng bị

người ở nơi này ruồng bỏ, cũng dần dần quen thuộc với nơi này, cùng nhau
chán nản ngã lòng, cùng nhau say ở đầu đường.

Bọn họ cũng thu hoạch được không ít kinh nghiệm, quan biết được

khá biết người.

Cho đến khi bạc trên tay Bạch Sầu Phi đã sắp dùng hết.

Cho đến một ngày mưa.

Bạch Sầu Phi mới vừa tại sạp hàng bán vài bức tranh chữ. Y viết chữ

rất tốt, cũng vẽ tranh rất đẹp, nhưng y lại không có tiếng tăm.

Không có tiếng tăm, tranh chữ phải bán rẻ.

Muốn sống sót thì phải có tiền. Bạch Sầu Phi thà rằng bán tranh, cũng

không muốn đi làm những vụ mua bán không cần tiền vốn.

Trước khi trở về nhà trọ Đại Quang Minh, y đi đến Hồi xuân đường

tìm Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch hiện đang làm thầy thuốc trong Hồi Xuân đường.

Hồi Xuân đường là một hiệu thuốc lâu đời. Thỉnh thoảng hắn cũng giúp
người bệnh nối xương chữa thương, rất có công hiệu, được chủ tiệm khen
ngợi. Đối với Vương Tiểu Thạch, đây cũng là một kiểu “bán nghệ”, nhưng
so với “bán kiếm” thì vẫn tốt hơn.

Bạch Sầu Phi kẹp mấy cuốn tranh chữ, khi đến Hồi Xuân đường thì

Vương Tiểu Thạch cũng vừa nghỉ ngơi. Hai người như ngày thường muốn
đi đến tiệm ăn Nhất Đắc gọi mấy đĩa thức ăn, cộng thêm một bầu rượu, bàn
văn luận võ nói chuyện thiên hạ. Đây là lúc bọn họ vui vẻ ung dung nhất
sau khi đến kinh thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.