ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 151

Nhưng sau khi hai người bọn họ gặp mặt, mưa lại bắt đầu rơi.

Ban đầu chỉ là hai ba hạt, về sau càng trở nên dày đặc. Bầu trời u ám

giống như một tấm lưới chụp xuống, ngay cả chim bay cũng hoảng sợ dừng
chân, người đi đường nhao nhao bỏ chạy. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu
Phi biết sắp mưa lớn, tiện ăm Nhất đắc lại ở chợ Trường Đồng, còn nơi này
là phố Khổ Thủy, là nơi dân nghèo nhà dột, không có chỗ tránh mưa.

Hai người dùng tay áo che đầu, chui vào trong một trang viên đổ nát

như bị cháy. Chỗ đó mặc dù đầy gạch tàn gỗ mục, cỏ dại mọc đầy, nhưng
vẫn còn vài miếng ngói che chưa sập, có thể làm nơi tạm thời tránh mưa.

Hai người chật vật chạy vào trong đống hoang tàn này, vội vàng lau

nước đọng trên vạt áo, lại sợ tranh chữ bị ướt. Bạch Sầu Phi cởi khăn
xuống lau khô vệt nước. Vương Tiểu Thạch cũng đến giúp. Bên ngoài cơn
mưa càng lúc nàng nặng hạt, bên trong cũng càng lúc càng u ám. Trong
lòng hai người đều ảm đạm, thoáng hiện lên một cảm giác mất mát.

Đây có phải là tâm tình chán nản?

Bọn họ lại vì mấy tấm tranh chữ có thể đổi lấy một chút bạc nhỏ mà

khẩn trương như vậy.

Hai người đều cảm giác được suy nghĩ của đối phương, cùng cười

khổ.

Nụ cười này thật ra không hề cay đắng, chỉ có phần cam chịu.

Anh hùng khi mắc nạn không thích nói về khó khăn, không giống như

người thường khi thất bại là bắt đầu than thân trách phận.

Cho nên bọn họ đành phải tìm lời để nói.

Vương Tiểu Thạch lau đi bọt nước trên tóc, cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.