ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 204

heo hay là một con chó, ngươi cũng không thể phản kháng.

Ai bảo ngươi đầu hàng?

Một người chỉ cần đầu hàng, cho dù kẻ địch đối xử với hắn thế nào,

hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Cho nên có một số người tình nguyện chết chứ không đầu hàng.

Bạch Sầu Phi thở dài một hơi nói:

- Xem ra từ khi bắt đầu cứu ngươi, tai họa này đã không thể tránh khỏi

rồi.

Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nhìn y một cái, nói:

- Chẳng lẽ các người hi vọng mọi chuyện trong kinh thành này đều

chẳng liên quan đến mình?

Bạch Sầu Phi không trả lời.

Bốn người đi đến khu phố Đông Tam Bắc, chợt thấy trong cơn mưa

mờ mịt, trên đường phố lại có người đang bày bán.

Lều cỏ buộc vài thớt ngựa, có hai ba người đang cho ngựa ăn; có ba

hàng thịt, một hàng bán thịt bò, một hàng bán thịt dê, còn một hàng bán thịt
heo; có một cửa hàng mài đao, bên cạnh là cửa hàng xay đậu, trước cửa có
người bán đậu hủ; có người bán rau, có người bán gà, vịt, cá, tôm; cũng có
tiểu thương bán bánh bao, bánh nướng, bánh chẻo, bánh rán; còn có người
bán chè, bánh ngọt, mía ngọt, bánh dẻo, bánh trôi; thậm chí là bày con rối,
con quay, con diều, kẹo hồ lô, da thú.

Chỉ cần là thứ thường thấy trong chợ, ở đây đều có.

Chuyện này vốn không có gì kỳ lạ, bởi vì con đường này cũng là chợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.