ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 429

- Vậy cũng không thể trách ngươi.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nghe xong đã hiểu rõ, hóa ra khi

mình leo lên nóc nhà, Trương Thán và Đường Bảo Ngưu đã ở dưới lầu giao
thủ, mà tên Trương Thán này giống như ở dưới trướng của mỹ nhân kia,
còn Đường Bảo Ngưu lại cùng một nhóm với Ôn Nhu.

Những điều này khiến Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch rất kinh

ngạc.

Nhưng điều làm bọn họ kinh ngạc nhất, chính là vị mỹ nhân gọi là

“Lôi Mị” kia lại chính là người mà bọn họ thường nhớ tới.

Điền Thuần.

Điền Thuần vẫn đẹp như vậy.

Cặp mắt của nàng vẫn lung linh như mộng, giữa chân mày vẫn thấp

thoáng vẻ lo lắng, mái tóc vẫn mềm mại như sông ngân đen nhánh, lúc cười
lên vẫn như đóa hoa nở ra đón gió, ca múa dưới trăng.

Có điều vẻ buồn rầu trong nụ cười của nàng dường như càng đậm

thêm.

Ôn Nhu không kiên nhẫn, vội hỏi:

- Sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?

Điền Thuần khẽ liếc Đường Bảo Ngưu, hỏi:

- Đây là bằng hữu của cô sao?

Câu hỏi này cũng giống như hoàn toàn gạt đi vấn đề của Ôn Nhu.

Ôn Nhu lại không hề cảm thấy điều đó, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.