ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 600

Vương Tiểu Thạch chỉ có thể chống đỡ, không thể phản kích.

Nhưng đáng sợ nhất là Quan Thất cũng biết không thể để cho đối

phương phản kích.

Chỉ cần có một cơ hội phản kích, đối phương sẽ đánh nát kiếm khí của

mình, cho nên nhất định phải làm cho đối phương hoàn toàn không có cơ
hội triển thi triển đao kiếm trong tay, thậm chí không thể thi triển một chiêu
nào.

Đúng lúc này, Bạch Sầu Phi bỗng thốt lên một câu như ngâm nga:

- Kinh Mộng.

Lúc y phát ra một chiêu “Phá Sát”, đó là ám toán, cho nên trước đó

cũng không cảnh báo; nhưng khi y phát ra thức thứ hai của “Tam Chỉ Đạn
Thiên” này, lại nói rõ trước sau đó mới xuất chiêu.

Y xuất chiêu một cách chậm rãi, giống như là không hề vội vã, như

đang trải qua một giấc mộng chiều tà, ngọt ngào và dài đằng đẵng.

Là do y có lòng tin rất lớn đối với một chiêu này, hay là một chiêu này

vốn chỉ là một giấc mộng, mộng thì luôn luôn phải tỉnh?

Quan Thất biết mình tiếp không nổi một chiêu này.

Bởi vì y chỉ vừa nhìn, đã giống như rơi vào giấc mộng, mộng tỉnh luôn

thành hư không.

Cho dù y có thể ứng phó với hư không và giấc mộng man mát này,

cũng địch không nổi đao kiếm chân thật và tàn khốc.

Đao tương tư, còn vô tình hơn tất cả loại đao.

Kiếm tiêu hồn, còn hút hồn hơn bất cứ kiếm nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.