Lôi Thuần nói:
- Tỷ tỷ có mấy lời riêng muốn nói với muội.
Trương Thán nghe xong, liền nói:
- Ôn nữ hiệp là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, lại là sư muội Tô
công tử, đến Lục Phân Bán đường như vậy e rằng có chút không tiện.
Ôn Nhu tức giận nói:
- Ngươi lo lắng cái gì? Dù Lục Phân Bán đường muốn động đến bản
cô nương, bọn chúng động được sao?
Một người sau khi tận mắt nhìn thấy hảo thủ của Lục Phân Bán đường
và Kim Phong Tế Vũ lâu giao đấu với Quan Thất, vẫn còn tự tin như vậy,
chắc cũng chỉ có một mình Ôn Nhu.
Đương nhiên còn có một người khác, chính là Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu cũng hào hứng nói:
- Tốt, ta cũng đến xem thử một lần.
Lôi Thuần ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, hỏi:
- Ngươi đến đó làm gì?
Đường Bảo Ngưu vừa thấy khuôn mặt điềm đạm xinh đẹp này, nhất
thời mềm đi một nửa, cũng choáng váng hơn một nửa, lại ngứa mũi muốn
hắt hơi, đành nói:
- Ta muốn… ta muốn bảo vệ cô ấy…
Ôn Nhu càng tức giận, xì một tiếng nói: