ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 898

Bởi vì đó là sỉ nhục, cực kỳ sỉ nhục.

Người nọ một tay nâng mặt nàng lên, một tay lại đè chặt hai tay của

nàng, sau đó hơi hạ thấp người xuống. Lôi Thuần chỉ cảm thấy một trận
nóng rực, giống như có một cây gậy sắt nung đỏ đâm vào thân thể mình.
Chỉ nghe một giọng nói méo mó kêu lên:

- Tốt, thật tốt…

Sau đó chính là tiếng khóc hoảng sợ đến cực điểm của Ôn Nhu.

Lôi Thuần không khóc, khuôn mặt của nàng chiếu rọi dưới ánh đèn

vẫn thanh linh mỹ mãn, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ không cam
lòng. Người nọ vừa chuyển động vừa hôn lên môi nàng, nhả nướt bọt vào
trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Hai tay Lôi Thuần chụp vào trên tường gạch, cào ra mười vết tích trên

tường đất ẩm ướt. Đau đớn và mùi vị khó ngửi, cùng với sự bi phẫn vì sỉ
nhục khiến nàng có một cảm giác muốn chết thật nhanh.

Sau đó người nọ bỗng lớn tiếng thở ra một hơi, thân thể run lên. Hắn

giống như nhớ ra gì đó, bỗng gấp rút muốn rời khỏi thân thể Lôi Thuần,
quay đầu lại nhìn về phía Ôn Nhu. Lúc này Ôn Nhu đang cố gắng đứng lên,
y phục rách nát không thể che hết thân thể trắng nõn nhỏ gầy của nàng.

Lôi Thuần cắn răng một cái, bỗng nhiên ôm lấy người nọ, lại kẹp chặt

hắn.

Người nọ nhất thời không thể rời khỏi, tiếp đó hắn cũng không nỡ rời

đi. Hắn nhìn khuôn mặt của Lôi Thuần, bỗng nhiên kích động như nước lũ
bất ngờ bộc phát. Lôi Thuần nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm giác như cơ
thể đang sôi trào, thiêu đốt nơi thầm kín của nàng, nhưng nàng vẫn không
kêu lên một tiếng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.