ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 9

Vì sao có người khỏe mạnh, lại có người sinh ra không trọn vẹn?

Lúc này còn chưa đi qua hàng ngũ những người đứng xem, chợt có

người kéo kéo góc áo của hắn.

Vương Tiểu Thạch cúi đầu nhìn, trông thấy một người cao không đến

ba thước, đầu rất lớn, hai mắt vô thần, tứ chi nhỏ gầy héo hon, trông giống
như một đứa trẻ. Y đang cầm một cái bát sứ, đưa tay chỉ chỉ vào giữa sân,
lại chỉ chỉ vào bát.

Vương Tiểu Thạch biết người này muốn xin tiền mình.

Lúc này bạc trên người hắn chỉ còn một ít. Số bạc này vốn là do mười

ngày trước hắn bán con ngựa theo bên mình.

Khi hắn bán ngựa, tâm tình rất chán nản, không nghĩ tới chỉ còn lại

một con ngựa đã theo mình ngàn dặm, lại không thể bầu bạn đến kinh
thành.

Võ sĩ bán ngựa, chẳng phải cũng thất vọng và nuối tiếc như anh hùng

treo kiếm, tướng quân cởi giáp sao?

Nhưng hắn lại rất nguyện ý quyên tiền giúp đỡ những người đáng

thương trời sinh tàn tật này.

Người lùn kia kêu lên ê a, vung tay múa chân. Vương Tiểu Thạch gật

đầu, vừa móc tiền vừa nói:

- Thật đáng thương cho ngươi lại gặp phải một kẻ nghèo như ta. Hi

vọng sẽ có một người lương thiện thu dưỡng các ngươi, không đến nỗi phải
nếm gió nằm sương nơi đầu đường góc phố.

Khi Vương Tiểu Thạch nói những lời này, hắn rất thành tâm thành ý,

nhưng hắn lại nghe được một tiếng cười nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.