"Ta mặc kệ!" Công chúa chính là công chúa, vị công chúa Lan Bích
này theo phụ thân từ quan nội đến kinh thành triều cống, quả nhiên tính
tình rất "công chúa", có chuyện gì không vừa ý, lập tức điêu ngoa sinh sự,
bất kể như thế nào khiến người khác không thể không thuận theo nàng. "Ta
thích hắn, muốn hắn cưới ta, nếu không...nếu không..."
"Nếu không thì sao, công chúa?" Độc Cô Tiếu Ngu vẫn cười dài như
cũ, hoàn toàn không thèm để ý đến khẩu khí uy hiếp của Lan Bích công
chúa.
Lan Bích công chúa hai mắt lóe sáng, "Đúng rồi, ta có thể cướp cô
dâu!" Dứt lời, kích động chạy đi.
Cướp cô dâu?
Có phải nàng đã quên bản thân mình là nữ nhân?
Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần nàng có thể cướp được!
Độc Cô Tiếu Ngu cười mỉm chi quay lại đối mặt với Phó Thanh
Dương "Đi thôi! Thanh Dương, chúng ta..." dường như lơ đãng liếc Lâu
Thấm Du một cái. "phải tâm sự thật nhiều!"
Hừ hừ hừ, tâm sự với tên đệ đệ này của hắn, ai không cưới mà lại cố
tình cưới nữ nhân nam nhân bà của Lục Ánh sơn trang...
Tại sương phòng phía tây của khách điếm, bọn người Độc Cô Tiếu
Ngu ngồi vây quanh một bàn rượu và thức ăn vặt, nói nói cười cười, sau
khi rượu quá bán tuần, Độc Cô Tiếu Ngu mới vờ như lơ đãng đưa ra vấn đề
hắn đang rất nghi ngờ.
Xem ra Lâu Thấm Du cũng không biết Phó Thanh Dương là ai, chỉ
tưởng hắn là một gã buôn bán ngựa bình thường, hơn nữa trước khi thành
thân, nàng cũng không có khả năng thấy chân diện mục của Phó Thanh