Lâu Thấm Du rất là hoang mang, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn giải thích.
"Bởi vì cha ta, ông vẫn hy vọng mẹ ta có thể gọi ông một tiếng Lam ca,
nhưng kể từ ngày đầu tiên thành thân, mãi cho đến ngày cuối cùng, mẹ ta
đều lôi cả tên lẫn họ cha ta ra gọi, thậm chí phút cuối cùng khi cha ta hấp
hối, đó là yêu cầu duy nhất của cha ta trước khi lâm chung, nhưng mẹ ta
vẫn như cũ không chịu gọi cha ta một tiếng Lam ca, cho nên..."
Nàng cười đau khổ. "Ta nghĩ, ta muốn thay nương của ta..."
Quân Lan Chu đột nhiên hung hăng đánh một quyền lên vai của Dạ
Hành, thật ra cho dù hắn không đánh, Dạ Hành cũng không dám cười nữa,
Độc Cô Tiếu Ngu âm thầm than thở.
Thật là mỗi nhà một cảnh!
Không ngờ một Lục Ánh sơn trang chuyên sản sinh ra nam nhân bà lại
cũng có một cô nương ôn hòa thiện lương như vậy, mà hoàn cảnh của nàng
lại khiến người ta thương tâm như thế.
"Ta..." Lâu Thấm Du bất an không yên tâm nhìn mọi người chung
quanh. "không thể gọi như vậy sao?"
"Ai nói?" Phó Thanh Dương bật thốt lên nói. "Nàng thích gọi thế nào
cũng được, tùy nàng!"
Độc Cô Tiếu Ngu và Dạ Hành cùng cười, nhưng không còn là cười
kiểu đùa cợt nữa, mà là cười kiểu hài hước, thậm chí ngay cả sắc mặt Quân
Lan Chu cũng không còn lạnh như băng như vậy.
"Nói đến việc này..." Phó Thanh Dương chuyển hướng xoay qua Độc
Cô Tiếu Ngu. "Lão bà của ta nói nhạc mẫu không cho đem bài vị của nhạc
phụ vào từ đường của Lâu gia, nàng đành phải mang theo bài vị của nhạc
phụ gả đến nhà chúng ta, ở nhà thì không thành vấn đề, nhưng vừa ra khỏi
cửa thì không có ai thắp hương cung phụng, nàng đành phải mang theo bài